GEORGE RITCHIE ÐÃ CHẾT RỒI SỐNG LẠI
GIÁO SƯ SYLVIA CRANSTON VÀ CAREY WILLIAMS
Giáo
Sư Sylvia Cranston là một chuyên gia khảo cứu về luân hồi từ 30
năm nay.
Bà là tác giả của các cuốn sách nổi tiếng về luân hồi như An
East-West
Anthology, Reincarnation in World Thought, Phoenix Fire Mystery...
Bà đã từng đi diễn
giảng
tại Hoa Kỳ, Gia Nã Ðại, Anh, Ái Nhĩ Lan và đã xuất hiện nhiều lần
trên các
đài vô tuyến truyền thanh truyền hình.
Giáo Sư Carey
Williams,
người Hoa Kỳ, chuyên dạy Y Tế, phụ trách nhiều lớp giảng dạy về sự
sống
chết của con người.
Chúng tôi xin
trích dịch
một vài chuyện trong cuốn Reincarnation, A New Horizon In Science,
Religion and Society của hai tác giả do nhà Xuất Bản Julian Press,
New
York, phát hành năm 1984.
-ooOoo-
-1-
TRƯỜNG
HỢP LY KỲ CỦA GEORGE RITCHIE ÐÃ CHẾT RỒI SỐNG LẠI, HIỆN NAY LÀ BÁC
SĨ, ÐÃ
THẤY NHỮNG GÌ KHI HỒN LÌA KHỎI XÁC.
Tác Giả: Sylvia
Cranston
và Carey Williams
Trường hợp lạ lùng
của
bệnh nhân George Ritchie đã chết rồi sống lại (hiện đang là Bác Sĩ
Tâm
Trí) đã khiến cho các Khoa Học Gia cũng như các nhà Tâm Lý Học đặc
biệt
chú ý. Bác Sĩ Raymond Moody đã bỏ ra 5 năm để nghiên cứu trường
hợp đặc
biệt này. Bác Sĩ Raymond Moody vừa là Bác Sĩ vừa là nhà Phân Tâm
Học, là
tác giả cuốn sách nổi tiéng "Life After Life"với số độc giả cả
triệu người
đã phổ biến trường hợp của George Ritchie đến thế giới Tây Phương.
Cuốn
sách do Bác Sĩ Raymond Moody viết để tặng Bác Sĩ George Ritchie,
trước đây
là một bệnh nhân trong Quân Ðội. Câu chuyện có thật này đã được
đưa lên
màn ảnh với tựa đề Beyond And Back. Cuốn phim này đã làm chấn động
dư
luận.
Lúc 20 tuổi,
George
Ritchie, một sinh viên y khoa với hoài bão trở thành bác sĩ, đã
phải gia
nhập Quân Ðội. (Sau này George Ritchie đã trở thành vị bác sĩ trẻ
tuổi
nhất tốt nghiệp tại Ðại Học Ðường Virginia). Khi chiến tranh chấm
dứt cũng
là lúc George Ritchie tốt nghiệp y khoa. Bác Sĩ George Ritchie là
Chủ Tịch
Hàn Lâm Viện Nội Khoa và Ngoại Khoa Richmond, chuyên về tâm trí và
đã trở
thành Viện Trưởng Viện Tâm Trí của Bệnh Viện Towers ở
Charlotsville. Bệnh
Viện này đã sát nhập với Ðại Học Ðường Virginia. Hiện nay Bác Sĩ
George
Ritchie có một phòng mạch riêng tại Richmond và là Chủ Tịch Sáng
Lập Viên
Ðoàn Thanh Niên Quốc Tế.
Tài liệu này được
viết
theo trong cuốn "Return From Tomorrow" của Bác Sĩ George Ritchie
và trong
băng ghi âm của Bác Sĩ có nhiều chi tiết chưa được tiết lộ.
Là một người lính
được
huấn luyện tại trại Barkeley, Texas, George Ritchie nhận định rõ
giá trị
của một người lính bộ binh trong Quân Ðội Hiện Ðại với cơ khí hóa
tối tân.
Vì nhu cầu cần Bác Sĩ để phục vụ cho Quân Ðội nên George Ritchie
được
tuyển chọn gửi đi huấn luyện tại Ðại Học Ðường Y Khoa Virginia.
Nhưng
chẳng may trước hôm đi, George Ritchie bị bệnh nặng, hai lá phổi
bị sưng,
phải vào nhà thương điều trị. Thời đó thuốc Penicilline được coi
là phát
minh kỳ diệu nhưng cũng không chữa nổi căn bệnh xưng phổi, bệnh
tình của
George Ritchie rất trầm trọng.
Người phụ trách
trông nom
khu George Ritchie điều trị đã thấy George Ritchie tắt thở. Ðược
báo cáo
Bác Sĩ trực đến khám nghiệm, xác nhận George Ritchie đã chết và ra
lệnh
làm thủ tục đem George Ritchie vào nhà xác. Chính trong khoảng
thời gian 9
phút này việc lạ lùng đã xảy ra.
Bác Sĩ Donald G.
Francy, Y
Sĩ Trưởng của Trại Barkeley gọi trường hợp của George Ritchie sống
lại là
một trong những sự lạ lùng và ly kỳ nhất chưa từng bao giờ có.
Trong một
bài đã được kiểm chứng, Bác Sĩ Francy viết như sau:
"Bệnh nhân George
Ritchie
đã chết hẳn rồi lại sống lại rất mạnh khoẻ là một trường hợp chưa
từng có.
Ðiều đáng lưu ý là một người bị bệnh tim, khi tim ngưng đập có thể
dùng
cách này hay cách khác để làm tim đập lại. Nhưng trường hợp của
George
Ritchie với bệnh sưng phổi, cơ thể đã bị nhiễm độc, các cơ quan
trong
người đều bị phá hủy thì việc làm cho trái tim đập lại không thể
thực hiện
được. Hơn nữa, George Ritchie đã chết ít nhất là 9 phút, thì bộ
não hư
hỏng không thể toàn vẹn được."
Bây giờ là khoảng
thời
gian sau khi George Ritchie đã được xác nhận là thực sự chết nhưng
anh cảm
thấy tinh thần tỉnh táo thấy mình như trong một thân xác vật vì
khác lạ
được chuyển đến một căn phòng nhỏ trong lúc tình trạng trở nên
nguy kịch.
Lúc này khoảng nửa đêm. Ý nghĩ đầu tiên của anh là phải đi chuyến
xe buýt
sáng sớm để tới Trường Y Khoa tại Richmond để kịp dự lễ khai giảng
khóa
mới. Nhưng lạ lùng thay! Quần áo của anh đâu rồi? Anh tìm khắp nơi
trong
phòng. À! có lẽ ở dưới giường chăng?
"Tôi đi vòng
quanh, rồi
lạnh cứng. Có người nào đó đang nằm trên giường tôi kìa! Tôi lại
gần, đó
là một người đàn ông còn trẻ, tóc mầu nâu cắt ngắn, nằm ngay đơ.
Nhưng...
không thể như thế được! Chính tôi vừa ra khỏi cái giường này mà.
Tôi thắc
mắc, khó hiểu sự kỳ lạ này. Thật là quá lạ lùng nghĩ đến việc này -
nhưng
không còn thì giờ nữa!"
Anh phải đi tìm
người phụ
trách nơi đây để lấy lại quần áo. Ritchie trông thấy một trung sĩ
đang đi
ngoài hành lang, anh chận lại và yêu cầu ông ta giúp đỡ. Nhưng
người này
không thấy anh và cũng không nghe thấy anh nói cứ tiếp tục đi
thẳng khiến
anh phải tránh ra nhường lối cho ông ta đi.
Nóng lòng tới
Trường Ðại
Học, Ritchie ra khỏi bệnh viện rồi bay theo hướng bắc về Richmond
với một
tốc độ nhanh chóng. Anh phân vân không biết đi có đúng đường
không.
"Một con
sông rộng ở dưới
tôi. Tôi thấy có một cái cầu dài, cao và tít đằng xa bên kia sông
có một
hành phố lớn mà tôi chưa bao giờ đến cả. Tôi muốn đáp xuống kiếm
người hỏi
thăm. Tôi từ từ ngưng lại, ngay dưới tôi có hai con đường chập lại
làm một
và tôi bị cuốn hút bởi một luồng ánh sáng xanh chiếu ra từ một
bảng hiệu
gắn đèn nê-ông của một tòa nhà có mái ngói đỏ. Tấm bảng hiệu "Past
Blue
Ribbon Beer" treo ngay trên cửa sổ và trước nhà bảng hiệu "Cafe"
lơ lửng
trên cửa ra vào...
Trên con
đường nhỏ dẫn vào
quán Cafe bán đêm này, có một người đang rảo bước. Tôi bèn xuống
đi bên
cạnh và hỏi:
"Làm ơn
cho tôi biết đây
là thành phố nào?"
Ông ta
vẫn tiếp tục đi
thẳng... Chúng tôi tới quán Cafe.Ông ta xay tay nắm cửa bước vào.
Có lẽ
Ông ta bị điếc hẳn? Tôi lấy tay trái đập lên vai của Ông ta. Không
có gì
cả mà hình như tay tôi vừa để vào khoảng không. Rõ ràng tôi thấy
ông ta
mà, tôi còn nhận ra ông ta có một chòm râu đen ở cầm cần phải cạo
đi nữa."
Mọi suy nghĩ
Ritchie tựa
hẳn vào một người đàn ông đang mắc dây điện thoại ở kế bên và đi
xuyên
qua.
Trước khi đi đến
phần kế
tiếp, chúng tôi thấy cần phải báo cáo là, một năm sau đó, bất ngờ
Ritchie
đã khám phá ra tên của thành phố này. Trên đường trở về trại
Barkeley
trước khi đi công tác tại Âu Châu, Ritchie cùng những người bạn
sinh viên
y khoa đi xe hơi về trại. Ðến ngày thứ ba họ tới Tiểu Bang
Missisipi, một
Tiểu Bang mà chưa bao giờ Ritchie đặt chân tới cả. Khi đến vùng
ngoại ô
của Vicksburg, Ritchie đã tả lại như sau:
"Thành phố này tuy
xa lạ
nhưng hình như rất quen thuộc. Tôi đã biết rõ từng nét cong của bờ
biển,
từng khúc rẽ đường. Nơi đó, tôi biết rõ đường phố như thế nào! Tôi
biết
chắc chỉ còn một con đường ngắn là tôi có thể đến ngôi nhà trắng
có mái
ngói đỏ, có chữ Cafe bằng nê-ông gắn trên cửa ra vào. Khi xe tới
gần tôi
nhận được ra con đường nhỏ mà tôi đã cùng một người không nhận ra
tôi đi
tới quán này. Cũng còn cả cột điện thoại mà tôi đã đứng ở đó rất
lâu...
bao lâu? Giờ nào, ngày nào với loại thân hình nào?"
Trong cơn thoát
xác,
Ritchie cảm thấy đi Richmond thật phù phiếm không ai thấy và nghe
được anh
cả.
"Nếu tôi có trở về
gia
đình thì cũng chẳng ai thấy tôi? Ý tưởng cô đơn xâm chiếm tôi, dù
sao tôi
cũng phải về ngay nơi mà mọi người thấy tôi và nghe được tôi chứ.'
Rồi George Ritchie
nghĩ
đến cái xác hãy còn đang nằm tại bệnh viện. Ritchie đã vội vàng
quay trở
về bệnh viện tại Trại Barkeley. Tới nơi Ritchie đã phải xục xạo
tìm lại
cái xác nằm tại một trong hai trăm căn phòng của 5 ngàn binh sĩ
đang ngủ.
(Lúc đó Trại Barkeley có 250 ngàn khóa sinh)
Ðèn không được
sáng, thật
khó khăn mới nhìn được mặt họ.Cả giờ rồi, đã toát cả mồ hôi, qua
hết phòng
này đến phòng khác mà vẫn không kết quả. Ðột nhiên anh nhớ ra! Tay
trái
anh có đeo một cái nhẫn hội viên Phi Gamma Delta. Và tiếp tục tìm
kiếm,
anh đã tìm được cái xác một người đàn ông trong một căn phòng nhỏ,
phủ một
tấm chăn và tay trái có đeo chiếc nhẫn.
"Tôi tiến lại từ
từ, mắt
dán chật vào cái bàn tay đeo nhẫn. Tôi khiếp hãi. Dưới ánh đèn mờ
ảo, tôi
thấy bàn tay đó thật trắng và thật mềm. Trước đây, tôi đã nhìn
thấy bàn
tay này ở đâu rồi nhỉ? Tôi đã nhớ ra: Cha Dabney nằm trong phòng
khách
Moss Side. Tôi lùi lại gần cửa ra vào. Người nằm trên giường đã
chết. Tôi
cảm thấy khó chịu như trước đây tôi đã phải ở chung với người chết
trong
một phòng... Nhưng... cái nhẫn là của tôi mà, vậy chính là tôi mà -
vậy
thì một phần của tôi nằm trên cái giường này, phủ bởi tấm chăn.
Vậy có
nghĩa là tôi đã... Ðó là lần đầu tiên tôi đã trúc nhận đến chữ
'chết" liên
quan đến những gì đang xảy ra cho tôi. Nhưng tôi chưa chết mà -
sao tôi có
thể chết trong khi tôi vẫn còn thức đây? Tôi bấu vào tấm chăn, cố
gắng kéo
xuống để mắt tôi nhìn được phía ngoài. Nhưng vô ích, tất cả các cố
gắng
của tôi cũng không đủ để tạo một cơn gió nhẹ thoáng qua căn phòng
im lặng
nhỏ bộ này. Sau cùng thất vọng tôi ngồi xuống giường. Tôi nghĩ:
Tôi đã
thoát ra khỏi xác nên không tiếp xúc lại được. Ðây là chính là lúc
tôi cảm
thấy da thịt tôi và tôi (hình hài và linh hồn) ở hai hành tinh
riêng
biệt."
Chợt George
Ritchie thấy
trong phòng tự nhiên sáng hẳn lên. Anh nhìn vào cái bóng đèn 15
watts và
chắc chắn cái bóng đèn này không thể sáng đến thế được!
"Tôi ngạc nhiên
thấy ánh
sáng càng ngày càng rúc lên ở trong phòng, tất cả các bóng điện
trong bệnh
viện thắp lên cũng không thể sáng như thế, tất cả những ngọn đèn
trên thế
giới cũng không thể sáng như thế, sáng như cả triệu ngọn đèn dùng
để bàn
cùng cháy lên một lúc."
Bây giờ George
Ritchie
nhận thấy không phải là ánh sáng mà là một người đang bước vào
phòng, nói
đúng hơn là một Người được làm bằng ánh sáng.
"Con Người này đã
tỏa ra
sức thần thông của chính mình xưa hơn cả thời gian và hiện đại,
hơn bất cứ
ai mà tôi đã được gặp."
Người này đã nhìn
thấy
suốt cuộc đời của anh." Người này đã biết đến cả những gì khó
ưa trong
tôi, Người đã chấp nhận và thương yêu tôi".
Người này đã hỏi
anh: "Anh
đã làm được những gì trong đời?" Câu hỏi được nhắc đi nhắc lại
nhưng anh
lẩn tránh. Cuối cùng là anh cũng phải trả lời là chẳng làm được gì
trong
suốt cuộc đời.
Không thể nào
trong một
vài chương mà có thể kể hết được. Con Người Thiên Thể này đã dẫn
dắt
Ritchie đi; sau này Ritchie gọi là "Một Cuộc Kinh Lý Giáo Dục".
Ritchie đã
được dẫn đến thế giới thiên thể ở tầng trời cao nhất. Ỏ thế giới
thiên thể
này Ritchie đã nhìn thấy cảnh các linh hồn đam mê nhục dục Những
người
nghiện rượu được kéo ra khỏi các quán rượu, các quán cà phê và đây
là địa
ngục của họ: Những người nghiện rượu trông thấy người khác đang
uống mà
không được động đến cái ly. Ritchie nhìn thấy những người khác vì
say mê
ái dục mà trở thành bất lực. Ðây là địa ngục của họ, Ritchie đã
nhìn thấy
những người tự tử vì thất vọng. Ritchie cũng được dẫn đến thăm một
văn
phòng mà người thoát xác đang la hét và bắt người làm phải thi
hành công
việc như thế nào nhưng các người làm này đâu còn tuân lệnh nữa.
Ðây là ông
chủ đã quá cố của Ritchie.
Tuy đã được
Southern
Baptist (một tông phái Tin Lành) dậy dỗ nghiêm khắc Ritchie cũng
vẫn thấy
giật mình. Anh thấy Anh đang ở trong một Thư Viện Vĩ Ðại có nhiều
cuốn
sách nói về vũ trụ mà chưa ai viết - và cuốn Thánh Kinh chỉ là một
mà
thôi.
Khi được đưa tới
tầng trời
thứ ba thì Ritchie bị ngất ngây bởi vô lượng ánh sáng của người
Ðồng Hành
Thiên Thể mà sau này Ritchie nghĩ là Ðấng Tối Thượng, Tối Cao hơn
cả. Ðó
là Ðức Chúa Christ với người Thiên Chúa Giáo - Ðức Phật với người
Phật
Giáo - Khrisna (Phạm Thiên) với người Ấn Ðộ Giáo - Messiah Giáo
Chủ với
người Do Thái Giáo - Có lẽ tất cả đều đúng.
Ðã đến lúc phải
trở về với
nhiều nuối tiếc. "Những bức tường đã ngăn chận chúng tôi. Những
bức tường
rất hẹp như những cái hộp; rồi trong khoảnh khắc tôi nhận ra được
cái
phòng của bệnh viện mà tôi đã bỏ đi trong một thời gian". Anh cố
gắng nhập
vào cái xác đang nằm trên giường, Anh cố gắng mở mắt nhưng không
sao mở
mắt được vì bị tấm chăn phủ mất. Anh muốn dở hai tay nhưng không
thể được
và cảm thấy như đang nâng hai thanh sắt nặng. Anh chậm chạp xích
hai bàn
tay lại gần nhau và xoay cái nhẫn vài lần.
Rồi đầu óc Ritchie
lại mờ
đi. Ritchie lại rơi vào tình trạng hôn mê và hình như lại chết một
lần
nữa. Chính sau này thân xác anh cử động được nhưng đầu óc anh vẫn
mê man
mất 3 ngày. Lần này khi mở mắt ra anh nhìn thấy cô y tá đang nhìn
anh mỉm
cười và nói: "Thật vui mừng ông đã trở lại với chúng tôi, đã có
lúc chúng
tôi tưởng không thành công".
Sau này Ritchie
được biết
khi người trông nom bệnh viện trở lại để sửa soạn đưa Ritchie vào
nhà xác
thì đôi tay anh đã được đổi vị trí. Nguyên lúc Bác Sĩ khám nghiệm
phủ mặt
Ritchie, đặt hai cánh tay thẳng và để đôi bàn tay úp xuống. Nhờ
vậy
Ritchie đã nhìn thấy cái nhẫn của mình. Nhận thấy có sự thay đổi
(đôi tay
không ở vị trí có) người trông nom (binh nhì) vội cấp báo Bác Sĩ.
Sau khi
khám nghiệm lại cẩn thận, vị Bác Sĩ đã một lần nữa tuyên bố
Ritchie đã
chết hẳn.
Tuy nhiên người
trông nom
bệnh viện này không thừa nhận lời tuyên bố của Bác Sĩ đề nghị: "Có
thể
chích một mủi Adrenalin vào thẳng tim cho Ritchie sống lại". Về
việc này,
George Ritchie đã nhận xét như sau: "Việc này không thể có
được, thứ
nhất là vì một người binh nhì đâu có thể tranh cãi với cấp sĩ quan
chỉ huy
của mình, hơn nữa lại là một bác sĩ chuyên môn có bằng cấp, thứ
hai lời đề
nghị của người trông nom trên phương diện y khoa chuyên môn thật
là lố
bịch và buồn cười. Bệnh sưng phổi đã làm tê liệt tất cả các bộ
phận trong
cơ thể việc tiêm thuốc kích thích tim không thể chấp nhận được. Về
trường
hợp của tôi, bất cứ một nhà y khoa nào cũng không thể làm gì hơn
được. Ấy
thế mà đề nghị cho một người đến canh chừng của người trông nom
bệnh viện
với Bác Sĩ cho rằng việc này không hữu lý đã được chấp thuận và đề
nghị
này lại thành công!
Thời gian bình
phục thật
là khó khăn. Khi trở về Richmond, Ritchie chỉ như một bộ xương,
không ai
có thể tin được Ritchie có thể theo học lớp y khoa. Phải mất đúng
một năm
Ritchie mới hoàn toàn bình phục. Sau đó Ritchie được chuyển trở
lại Trại
Barkeley và được gửi sang phục vụ một đơn vị ở Âu Châu. Khi chiến
tranh
kết liễu, Ritchie đã tiếp tục học lại, đậu Bác Sĩ và đã trở thành
một Bác
Sì chuyên khoa về tâm trí.
Bác Sĩ George
Ritchie đã
viết như sau:
"Khi tôi xin vào
nội trú
tại Ðại Học Ðường Virginia, một người bạn đã khuyên tôi đừng nên
cho Ban
Tuyển Chọn biết chuyện tôi đã xuất hồn vì những người chấm điểm có
thể
nghi ngờ tôi. Người đầu tiên phỏng vấn tôi là Bác Sĩ Wilfred Abse,
Giáo Sư
Ngành Phân Tâm Học, Tâm Lý Học thuộc Viện Tâm Trí và là một trong
những
người đứng đầu trong Ngành Phân Tâm Học tại Virginia. Ngay khi
bước vào
phòng Bác Sĩ Abse đã nói với tôi:
"Tốt, này Bác Sĩ
Ritchie
hình như Ông đã được gặp Chúa Christ. Tôi tưởng rằng cơ may của
tôi đã bị
ném qua cửa sổ. Bác Sĩ Abse là người Do Thái, một người nghiên cứu
về
triết học Freud. Ông ta đã trực tiếp phỏng vấn tôi. Tôi đã nói hết
sự thực
và không dấu diếm chút nào về việc xảy ra tại Trại Barkeley,
Texas.
Không thể ngờ được
hai
tuần lễ sau cuộc phỏng vấn tôi nhận được thư thông báo Ban Tuyển
Chọn đã
chấp nhận tôi vào nội trú và tôi đã trở thành một Bác Sĩ về tâm
trí.
Những năm sau này,
Bác Sĩ
Abse trở thành người bạn thân của tôi. Trong một câu chuyện giữa
chúng
tôi, Bác Sĩ Abse đã cho biết: "Mọi người nơi đây đều biết rõ câu
chuyện
xuất hồn của Anh; nếu trong cuộc phỏng vấn Anh dấu diếm thì tôi đã
không
chọn Anh vì cho Anh là một người không có tinh thần vững vàng, một
người
như vậy ắt hẳn không thể phân biệt đâu là sự thật, đâu là ảo
tưởng."
Cũng tại Bệnh Viện
này,
Bác Sĩ George Ritchie đã tiến tới chức vụ Viện Trưởng Viện Tâm
Trí.
-ooOoo-
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét