Bất cứ ai thêu thùa tượng Phật hoặc tô đắp tạc tượng, khiến mọi người chiêm ngưỡng lễ
bái, thì đều được phước báo vô lượng vô biên.
Kinh văn nguyên tác rất dài, ở đây,
chúng tôi chỉ xin được tóm lược nội dung qua một vài ý chính như sau:
“Sau gần 49 năm thuyết pháp độ sinh, trong mùa an cư cuối cùng, đức Phật
liền nghĩ đến thánh mẫu Ma Da, nên Ngài tạm xa rời nhân gian để lên
cung trời Đao Lợi thuyết pháp cho thánh mẫu và chư Thiên nghe. Trong
thời gian này, vua Ưu Đà Diên, ngày đêm hằng trăn trở thao thức nhớ nghĩ
đến Phật. Vì ông là một Phật tử rất thuần thành và luôn sùng kính Tam
Bảo.
Do tấm lòng nhớ nhung tha thiết đó, là
động cơ chính yếu thúc đẩy ông phải gấp rút tạo hình tượng Phật. Đó là
một việc làm nhằm mục đích thể hiện lòng khao khát kính ngưỡng của ông
đối với đức Phật. Đồng thời, ông cũng muốn lưu lại hình bóng của đức Thế
Tôn trong những lúc Ngài không có mặt ở nhân gian.
Lúc bấy giờ, có một vị Trời tên là Tỳ
Thủ Yết Ma, biết được việc đó, liền biến hóa ra một người thợ mộc. Vị
thợ mộc này liền đến trước mặt nhà vua tâu rằng: “Muôn tâu Đại vương,
tôi là một thợ mộc khéo tay nghề, xin hết lòng vì nhà vua mà tạo tượng
Phật. Việc làm của tôi, quyết không để cho nhà vua thất vọng. Vậy, cúi
xin Đại vương chớ tìm người khác hãy để cho tôi đảm nhận trọng trách
này”.
Nghe qua, nhà vua chấp thuận và ra
lệnh phải thi hành ngay. Với bàn tay tuyệt xảo của vị trời này, chỉ
trong vòng thời gian một ngày, thì tượng Phật đã được hoàn tất. Hình
tượng Phật điêu khắc tuyệt đẹp, nhà vua rất ưng ý hài lòng. Nhà vua
chiêm ngưỡng trầm trồ khen ngợi, phát hỷ tâm thanh tịnh, liền chứng Nhu
thuận nhẫn. (Nhu thuận nhẫn nghĩa là tâm nhu, trí thuận; theo Vô Lượng
Thọ Kinh, thì nhu thuận là một trong 3 pháp nhẫn: Âm hưởng nhẫn, nhu
thuận nhẫn, và Vô sinh pháp nhẫn). Ngay sau khi chứng được Nhu thuận
nhẫn, nhà vua vô cùng hoan hỷ mừng rỡ, bao nhiêu phiền muộn đều tiêu tan
hết.
Về công đức tạo tượng, cũng theo kinh
văn nói trên, đức Phật dạy rằng: “Bất cứ ai dùng những vật liệu như: tơ
sợi thêu thùa tượng Phật hoặc dùng chì, kẽm, vàng, bạc hay các loại gỗ
thơm chiên đàn… tô đắp tạc tượng, khiến mọi người chiêm ngưỡng lễ bái,
thì đều được phước báo vô lượng vô biên. Người đó sẽ được hình tướng
đoan trang và sẽ tiêu trừ được những tội cực trọng”.
Qua đó cho chúng ta thấy rằng, người
tạo nên tượng Phật hoặc người góp tịnh tài hỷ cúng vào công việc tạo
tượng này, thì cả hai đều được phước đức rất lớn lao. Vì người Phật tử
góp phần vào việc duy trì Tam Bảo để làm lợi lạc cho nhân sinh. Nhờ đó,
mà Phật pháp mãi được lưu truyền rộng rãi và cũng nhờ đó mà mọi người
mới nghĩ nhớ đến ân đức cao sâu rộng rãi bao la của đức Phật. Có tưởng
niệm như thế, người Phật tử mới thiết tha nỗ lực hành trì và quyết lòng
noi theo tấm gương hạnh nguyện từ bi vị tha cao cả của đức Phật mà gắng
công tu hành để chóng được giác ngộ giải thoát.
Tóm lại, nhờ vua Ưu Đà Diên mà hôm nay, chúng ta mới có được những tượng Phật để tôn thờ. Dù điêu khắc hay tô đắp tạc tạo với bất cứ hình thức vật liệu nào, tất cả cũng nhằm một mục đích chung là mang lại một sắc thái thẩm mỹ để phát khởi tín tâm của những người hâm mộ sùng bái ở nơi đức Phật. Thế nên, các nhà điêu khắc tạo tượng cũng phải có một năng lực chuyên môn và một cảm quan sâu sắc, mới có thể thực hiện hoàn mỹ công việc này. Đó là một phước đức rất lớn lao mà không phải ai cũng có thể tạo nên được.
Thích Phước Thái
0 nhận xét:
Đăng nhận xét