Hơi thở của con rất căng và không tự nhiên. Khi con tập trung vào hơi thở, rất căng thẳng, con phải làm gì?
Nếu quan sát hơi thở có sự căng thẳng,
chúng ta có thể chuyển sang đối tượng khác trên thân và tâm. Chúng ta
cần có sự chánh niệm, ghi nhận hiện tượng thân, tâm để buông bỏ các thói
quen, tập khí của mình. Chúng ta có thể hành thiền bằng cách sử dụng
cách này hay cách khác, quan sát bất cứ đối tượng nào ở trên thân và
tâm, để có được sự xả ly, buông bỏ các hoạt động theo thói quen cố hữu
của tâm.
Khi đạt mức độ hiểu biết hay thực
chứng nào đó, tạm gọi là một mức độ giác ngộ nào đó, không còn sự dính
mắc thì không nhất thiết phải tập trung vào thân tâm nữa. Có thể tiếp
tục tập trung hoặc không tập trung vào các tiến trình thân, tâm nữa.
Trong trường hợp này, thiền sinh đang
có vấn đề trong phương pháp, cách thức thực hành tập trung, nảy sinh do
có sự dính mắc khi sử dụng một phương pháp cụ thể nào đó.
Trong khi quan sát hơi thở, nếu có sự
tập trung căng thẳng thì có nghĩa là chúng ta đang có sự dính mắc vào
việc thiết lập định. Chính vì vậy mà chúng tôi hướng dẫn thiền sinh để
thực hành có hiểu biết đúng, tức là đơn thuần quan sát, chỉ đơn thuần
quan sát mà thôi.
Nếu như mà chúng ta quan sát hơi thở
mà cảm thấy căng thẳng, có thể chuyển sang một trong các đối tượng khác ở
trên thân hoặc tâm. Dù áp dụng bất cứ phương pháp nào, sự hiểu biết
đúng, chân chánh đằng sau sự quan sát là cần thiết.
Vấn đề ở đây không phải là chúng ta làm gì hay làm theo cách nào thì quan trọng, mà điều quan trọng là chúng ta đang quan sát mà không có sự dính mắc, điều đó quan trọng hơn.
Vấn đề ở đây không phải là chúng ta làm gì hay làm theo cách nào thì quan trọng, mà điều quan trọng là chúng ta đang quan sát mà không có sự dính mắc, điều đó quan trọng hơn.
(What we are doing or how we are doing, that's not important, to be doing only, without attachment is really important.)
Hiểu được vấn đề tôi giải đáp thì quý
vị có thể hiểu ra được con đường mà tôi hướng dẫn thực hành ở đây. Tất
cả chúng ta và những gì chúng ta đang làm, tất cả hành động của chúng ta
đều là sự thật do tâm tạo. Mà tất cả các sự thật do tâm tạo chỉ để sử
dụng mà thôi, nó chỉ đơn thuần là hành động, hoạt động đó mà thôi.
Nếu chúng ta tập trung quan sát một
đối tượng nào đó mà có sự dính mắc ở trong đó có nghĩa là chúng ta thực
hành không đúng. Sở dĩ điều này xảy ra là do thiền sinh đang có sự dính
mắc đối với phương pháp, cách thức thực hành của mình. Ở đây chúng ta
đang học cách xả ly, buông bỏ cả sự dính mắc đối với phương pháp.
Nếu không còn sự dính mắc ở đó, các tiến trình thân tâm chỉ đơn thuần diễn ra, đơn thuần dành cho mục đích sử dụng mà thôi.
Đi trên con đường trung đạo có nghĩa
là chỉ hành động mà thôi, chỉ kinh nghiệm mà thôi, chỉ sử dụng mà thôi,
chỉ hay biết mà thôi. (The only middle way is doing only, using only,
knowing only, experiencing only)
Để đi trên con đường trung đạo, chúng
ta cần buông bỏ, tách rời ra khỏi khái niệm tôi, ta, của tôi, của ta,
cái này, cái kia. (To follow the middle way, we must be free from
attachments to the idea of I or you, me or my, this or that)
Nếu chúng ta có thể buông bỏ, không còn sự dính mắc đối với bất cứ phương pháp, thì các vấn đề cũng không còn nảy sinh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét